Truyện dịch : Tình yêu người mẹ
He grew up, handsome for his misfortune. A favorite with his fellow students, he might have been class president, but for that. He developed a gift, a talent for literature and music. “You might mingle with other young people,” his mother reproved him, but felt a tenderness in her heart. Cậu lớn lên, trông cũng sáng sủa nhưng với sự bất hạnh. Lẽ ra cậu có thể là lớp trưởng, đám bạn cũng yêu quí, nhưng không có tai thì khó quá. Tuy thế, cậu trưởng thành dần, có thiên bẩm về văn học và âm nhạc. “Con có thể hòa nhập với các bạn trẻ cùng lứa”, người mẹ cố khuyên bảo, nhưng thấy trái tim mình run rẩy.
The boy’s father had a session with the family physician. Could nothing be done? “I believe I could graft on a pair of outer ears, if they could be procured” the doctor decided. Whereupon the search began for a person who would make such a sacrifice for a young man. Người cha nói chuyện với vị bác sỹ gia đình. Có thể làm gì được không? “Tôi tin có thể ghép một đôi tai của người khác nếu có thể mua được”, vị bác sỹ nói. Thế là cuộc tìm kiếm một người sẵn sàng hiến tặng cho chàng trai trẻ.
Two years went by. Then, “You are going to the hospital, son. Mother and I have someone who will donate the ears you need. But it’s a secret” said the father. Hai năm trôi qua. “Con sẽ vào bệnh viện. Bố mẹ đã tìm được người tặng cho con đôi tai. Nhưng đây là bí mật”, người cha nói.
The operation was a brilliant success, and a new person emerged. His talents blossomed into genius, and school and college became a series of triumphs. Later he married and entered the diplomatic service. Cuộc ghép tai thành công rực rỡ và cậu trở thành một người hoàn toàn khác. Năng khiếu nở rộ thành thiên tài. Sau học phổ thông, rồi đại học, cậu thành công liên tiếp, lập gia đình và trở thành nhân viên ngoại giao.
“But I must know!” he urged his father. “Who gave so much for me? I could never do enough for him.” “I do not believe you could,” said the father, “but the agreement was that you are not to know…not yet.” “Nhưng con phải biết”, cậu nài nỷ ông bố. “Ai đã cho con nhiều thế? Chẳng bao giờ con có thể làm đủ để trả nợ người ấy”. “Bố cũng không tin là con có thể”, người cha nói, “nhưng đã thỏa thuận là con chưa … thể biết về bí mật này”
The years kept their profound secret, but the day did come …one of the darkest days that ever pass through a son. He stood with his father over his mother’s casket. Slowly, tenderly, the father stretched forth a hand and raised the thick, reddish-brown hair to reveal… that the mother had no outer ears. Những năm tháng trôi qua trong bí mật. Nhưng rồi ngày đó đến, lại là một trong những ngày đen tối nhất trong đời cậu. Hai cha con đứng bên cạnh quan tài của người mẹ. Từ từ và run rẩy, người cha vén mái tóc dầy và hơi nâu đỏ của bà. Người mẹ đã cụt cả hai tai.
“Mother said she was glad she never let her hair be cut,” he whispered gently, “and nobody ever thought mother less beautiful, did they?” “Mẹ con nói, mẹ vui vẻ chẳng bao giờ để ai cắt tóc”, người cha thì thầm, “và không vì thế ai đó lại nghĩ rằng mẹ con lại ít đẹp hơn, có phải không?”
Real beauty lies not in the physical appearance, but in the heart. Real treasure lies not in what can be seen, but what cannot be seen. Real love lies not in what is done and known, but in what is done but not known. Vẻ đẹp thực sự không ở bề ngoài mà sự tuyệt mỹ nằm ở trong tim. Kho báu thực sự không phải ở những gì có thể nhìn thấy mà chính là những viên ngọc được che khuất.
Tình yêu thật sự không phải là những những gì đã làm để được biết đến mà chính là sự lặng lẽ hiến dâng.
Leave a Reply