Giấc mơ Mỹ và giọt nước mắt thầm lặng!

Nhiều gia đình ở Sài Gòn (đặc biệt ở ở các tỉnh miền Tây) nuôi giấc mơ Mỹ, họ kiên nhẫn đến từng năm tháng để được đặt chân đến Hoa Kỳ. Với họ là thiên đường đầy hoa, nắng và tự do trên cả thiên đường. Và giấc mơ Mỹ từ cha mẹ truyền cho con cái, cháu chắt. Một giấc mơ di truyền.

Để đến Mỹ họ chọn nhiều phương pháp, trong đó nổi bật là kết hôn với người Mỹ, thậm chí là kết hôn giả, bảo lãnh từ người thân. Người thân có khi có họ hàng đến 7 đời rưỡi! Vậy đó người ta mơ Mỹ và đeo bám giấc mơ ấy để mong được đổi đời. Còn chuyện đổi đời như thế nào thì mạnh ai nấy tô vẽ, chưa là hiện thực nên ta vẽ thế nào chẳng được, vẽ càng đẹp càng tốt!

634584972010284182 Giấc mơ Mỹ và giọt nước mắt thầm lặng!                                                     Hình ảnh này chỉ dành cho những ai có tiền

Phương bạn tôi đến Mỹ hơn 2 năm, chật vật trong một chiếc giường con ở nhờ nhà người chú. Chật vật kiếm từng đồng trong các tiệm Nail đang ngày một ế ẩm do cạnh tranh quá nhiều. Chật vật với khoảng phí sinh hoạt, ăn uống, phí đi lại vì nó chưa mua nổi xe. Phương gọi về lần nào tâm sự cũng nghẹn nghẹn và như cố giấu tiếng nấc vì đang khóc.

Nhỏ bạn tôi giờ không ốm nhom như thời ở Việt Nam nhưng ăn uống toàn những món rẻ ở Mỹ. Và món thịt vốn dĩ rất rẻ là thịt gà. Nó nghe tôi rủ khi nào về nước cho ăn cháo gà là liền từ chối: :”tao sợ gà nhất trên đời!”. Tưởng đến Mỹ có thể ăn thịt bò như người ta thường nói thì bạn tôi chỉ biết có thịt gà. Cá còn đắt, thịt heo đắt và thịt bò đương nhiên quá đắt!

Làm lụng vất vả là thế nhưng tháng nào nó cũng gói ghém gửi cho mẹ 200 USD, mẹ nó cứ tưởng làm nail bên xứ người sướng lắm, chứ đâu biết khoảng tiền đó có khi là cả ngày chỉ biết cuối xuống cắt, cắt, sửa sửa móng chân cho người ta. Nếu lỡ làm khách đau thì như cong toi, nhất là quý bà da đen rất nóng tính có thể tát tay, đạp đổ nhân viên nail như chơi. Chăm sóc móng cho chủ rồi qua chăm sóc móng cho chó nếu chủ nó có yêu cầu. Gặp con chó dữ, người thợ phải vật lộn với nó mới ăn được tiền bộ móng.

Những thiếu nữ Việt ở Mỹ thật khó mơ về hạnh phúc lứa đôi. Đặc biệt là những ai đang chờ thẻ xanh như Phương. Các anh chàng Mỹ trắng lịch thiệp còn lâu mới để mắt đến các cô gái làm nail người châu Á. Các anh chàng Mỹ đen thì rất ư nóng nảy và hay bắt nạt người chấu Á. Nhiều khi còn cưỡng bức thiếu nữ châu Á mà vần ngang nhiên sống ung dung ngoài xa hội vì đóng được tiền bảo lãnh. Luật pháp hiếm khi đứng về phía những người nhập cư châu Á.
Và những anh chàng gốc Việt ở Cali thường là những tay lừa tình, lừa tiền siêu hạng. Những anh chàng Việt được học hành có địa vị xã hội thường về Việt Nam cưới vợ chứ ít chứ ý đến những cô gái làm nail. Phương cũng từng dính lưới tình của một tay thợ cắt tóc người Việt, cùng anh này góp vốn làm ăn, rồi không biết tiền đi đâu, tình đi đâu và anh chàng mất hút trong lòng Hoa Kỳ rộng lớn. Hạnh phúc quá mong manh!

Phương muốn về Việt Nam sống nhưng mẹ nó lại khuyên con ráng đợi thẻ xanh. Đôi vai Phương còn gánh trọng trách bảo lãnh anh trai, em gái và cả cha mẹ nó sang Hoa Kỳ. Có lẽ vài chục năm nữa Phương vẫn phải làm trách nhiệm với gia đình.

Phương không bao giờ dám nói cho mẹ biết điều kiện sống và an ninh của người nhập cư cho mẹ biết. Người Việt mình trên đất Việt có khi rất giàu, nhà có người làm nhưng sang Mỹ phải rửa chén, phụ bán phở, giữ em bé thậm chí lượm ve chai. Phương có bằng đại học Sư Phạm Kỹ thuật hẳn hoi nhưng qua Mỹ không xin được Việt. Muốn có được việc làm phải đi học lại mà Phương thì làm gì có tiền mà học!

Giấc mơ Mỹ của một gia đình trung lưu Sài thành đã cướp mất thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc nhất của bạn tôi. Hạnh phúc, tình yêu hay cả sự ấm áp của tình người bạn tôi đều thiếu thốn. Những đêm khóc thầm và mơ được về Việt Nam sống cứ day dứt Phương. Mang trên vai giấc mơ gia tộc và những khát khao không nói thành lời khiến bạn tôi già đi nhanh chóng! Thương bạn mà chẳng biết làm sao!

634584972029195264 Giấc mơ Mỹ và giọt nước mắt thầm lặng!                                                               Những bữa cơm trong mơ

Xin những ai đang nuôi giấc mơ Mỹ hãy suy nghĩ cho thấu đáo, hãy nghĩ cho mình và cho con cái. Nếu không có tiền chi trả chuyện học hành bên Mỹ thì đừng bao giờ đến Mỹ. Vì sao ư? Vì xã hội ấy chỉ dành cho những người thật sự có tiền, có học vấn, có nhiều ngoại ngữ. Còn khi tiếng Mỹ nói không rành thì qua đó chỉ là kẻ ở đợ, người phụ quán mà thôi!

Yumi

Cùng Danh Mục :

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>